Đam Mỹ
Hán việt: 锦鲤大仙要出道 / Cẩm Lí Đại Tiên Yếu Xuất Đạo
Tác giả: Mặc Tây Kha
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Song khiết, Giới giải trí , Chủ thụ , Nhẹ nhàng , Nhiều CP , Kim bài đề cử , Linh dị thần quái, Giả tưởng không gian, Sảng văn
Văn án:
Một chương trình tìm kiếm tài năng không có triển vọng lạc quan, đã sản sinh ra một thần tượng có lượng truy cập cao bất chấp, mỗi Weibo đều có hàng chục triệu lượt chia sẻ, nhưng ….toàn mẹ nó là điều ước.
Mọi người đều nói Tô Cẩm Lê ra mắt bằng cách ôm đùi.
Kỳ thật bọn họ không biết rằng, những ảnh hậu kia, ông trùm xã hội, nhà đầu tư, người cầm đầu gia tộc tài phiệt, trước khi gặp được cậu đều là trứng xui xẻo.
Mà cậu, lại là con cá chép gấm thành tinh, có thể đổi vận cho mọi người.
Anh trai diệt thiên diệt địa: “Đừng làm mình mệt mỏi, anh cho em cọ nhiệt độ tùy ý, em lập tức nổi tiếng.”
Người cầm đầu gia tộc tài phiệt: “Đừng làm minh tinh, làm con ta đi, gia sản hàng tỷ sau này là của con.”
Tô Cẩm Lê: “Con vẫn muốn cố gắng....”
Văn án 2:
Lúc trước Tô Cẩm Lê muốn rời núi rèn luyện, gia gia đã nói với cậu vài câu thấm thía: “Thể chất con thuần âm, không chỉ mang đến vận may cho người thiện lương, còn sẽ hấp dẫn người dương khí nặng, dương khí càng nặng càng thích con.”
Tô Cẩm Lê tỏ vẻ cực kì đáng tin: “Không có việc gì, con là đàn ông mà!”
【 sau đó không lâu, Tô Cẩm Lê tiến vào giới giải trí, đột nhiên bạo hồng. 】
Tô Cẩm Lê khóc nức nở nói với gia gia: “Gia gia, đàn ông loài người thật là đáng sợ!”
Gia gia thâm trầm trả lời: “Không sao, con có thể hút dương khí anh ta.”
Tô Cẩm Lê: “QAQ!!!”
Gia gia con là đàn ông mà a a a!!!
Tiểu thần tượng ngốc ngếch cực xinh đẹp thụ × Ảnh đế đại lão lưu manh nhân khí siêu cao công
Lập ý: Đơn giản không muốn thành tinh, làm vậy là sẽ bị tên đàn ông nhân loại kia theo dõi!
Tác giả: Mặc Tây Kha
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Song khiết, Giới giải trí , Chủ thụ , Nhẹ nhàng , Nhiều CP , Kim bài đề cử , Linh dị thần quái, Giả tưởng không gian, Sảng văn
Văn án:
Một chương trình tìm kiếm tài năng không có triển vọng lạc quan, đã sản sinh ra một thần tượng có lượng truy cập cao bất chấp, mỗi Weibo đều có hàng chục triệu lượt chia sẻ, nhưng ….toàn mẹ nó là điều ước.
Mọi người đều nói Tô Cẩm Lê ra mắt bằng cách ôm đùi.
Kỳ thật bọn họ không biết rằng, những ảnh hậu kia, ông trùm xã hội, nhà đầu tư, người cầm đầu gia tộc tài phiệt, trước khi gặp được cậu đều là trứng xui xẻo.
Mà cậu, lại là con cá chép gấm thành tinh, có thể đổi vận cho mọi người.
Anh trai diệt thiên diệt địa: “Đừng làm mình mệt mỏi, anh cho em cọ nhiệt độ tùy ý, em lập tức nổi tiếng.”
Người cầm đầu gia tộc tài phiệt: “Đừng làm minh tinh, làm con ta đi, gia sản hàng tỷ sau này là của con.”
Tô Cẩm Lê: “Con vẫn muốn cố gắng....”
Văn án 2:
Lúc trước Tô Cẩm Lê muốn rời núi rèn luyện, gia gia đã nói với cậu vài câu thấm thía: “Thể chất con thuần âm, không chỉ mang đến vận may cho người thiện lương, còn sẽ hấp dẫn người dương khí nặng, dương khí càng nặng càng thích con.”
Tô Cẩm Lê tỏ vẻ cực kì đáng tin: “Không có việc gì, con là đàn ông mà!”
【 sau đó không lâu, Tô Cẩm Lê tiến vào giới giải trí, đột nhiên bạo hồng. 】
Tô Cẩm Lê khóc nức nở nói với gia gia: “Gia gia, đàn ông loài người thật là đáng sợ!”
Gia gia thâm trầm trả lời: “Không sao, con có thể hút dương khí anh ta.”
Tô Cẩm Lê: “QAQ!!!”
Gia gia con là đàn ông mà a a a!!!
Tiểu thần tượng ngốc ngếch cực xinh đẹp thụ × Ảnh đế đại lão lưu manh nhân khí siêu cao công
Lập ý: Đơn giản không muốn thành tinh, làm vậy là sẽ bị tên đàn ông nhân loại kia theo dõi!
Tác giả: Mặc Tây Kha
Thể loại: Xuyên Không, Cổ Đại, Đam Mỹ, Tiên Hiệp
Truyện Ma Tôn Hắn Nhớ Mãi Không Quên của tác giả Mặc Tây Kha bắt đầu từ một người xuyên không, một vai pháo hôi trong lúc vô tình thoát khỏi vận mệnh bi thảm, thăng cấp thành một nhân vật đặc biệt trong cốt truyện.
Tiết mục người truy ta chạy mở màn.
1. Trì Mục Dao vừa xuyên qua, còn chưa kịp xác định tình huống hiện tại của bản thân thì lại gặp phải cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Hiện giờ y đang ở trong "phòng tối" mà người chung phòng với y, nếu như y nhớ đúng thì kia chính là tên trùm phản diện của tiểu thuyết này, Hề Hoài.
Hề Hoài đang bị xích lại, linh lực phong ấn, không có cách nào thoát khỏi.
Mà y cũng đang gặp khó khăn như vậy, trừ khi y có thể thăng cấp đến Trúc Cơm nếu không thì cấm chế hang động này vẫn sẽ cứ giam cầm y và Hề Hoài.
Nhưng...... y là nam tu của Hợp Hoan Tông đó?!?! Chẳng lẽ lại phải gì đó gì đó với đại boss để tu luyện??
Độc giả nào đã đọc cuốn truyện này đều biết, tên pháo hôi dám lấy Hề Hoài để tu luyện đã chết thê thảm thế nào.
Chạy! Sau khi phá vỡ cấm chế, y lập tức trốn không rõ tung tích!
Hề Hoài sau khi được cứu ra đột nhiên như phát điên, không ngừng tìm kiếm một người trong khắp tam giới.
Không biết tên, không biết ngoại hình, chỉ biết người nọ là nam đệ tử Hợp Hoan Tông.
Người ngoài nghĩ, lúc hắn bắt được cái tên dám dùng hắn tu luyện suốt ba năm nhất định sẽ một đao giết chết tươi!
Thể loại: Xuyên Không, Cổ Đại, Đam Mỹ, Tiên Hiệp
Truyện Ma Tôn Hắn Nhớ Mãi Không Quên của tác giả Mặc Tây Kha bắt đầu từ một người xuyên không, một vai pháo hôi trong lúc vô tình thoát khỏi vận mệnh bi thảm, thăng cấp thành một nhân vật đặc biệt trong cốt truyện.
Tiết mục người truy ta chạy mở màn.
1. Trì Mục Dao vừa xuyên qua, còn chưa kịp xác định tình huống hiện tại của bản thân thì lại gặp phải cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Hiện giờ y đang ở trong "phòng tối" mà người chung phòng với y, nếu như y nhớ đúng thì kia chính là tên trùm phản diện của tiểu thuyết này, Hề Hoài.
Hề Hoài đang bị xích lại, linh lực phong ấn, không có cách nào thoát khỏi.
Mà y cũng đang gặp khó khăn như vậy, trừ khi y có thể thăng cấp đến Trúc Cơm nếu không thì cấm chế hang động này vẫn sẽ cứ giam cầm y và Hề Hoài.
Nhưng...... y là nam tu của Hợp Hoan Tông đó?!?! Chẳng lẽ lại phải gì đó gì đó với đại boss để tu luyện??
Độc giả nào đã đọc cuốn truyện này đều biết, tên pháo hôi dám lấy Hề Hoài để tu luyện đã chết thê thảm thế nào.
Chạy! Sau khi phá vỡ cấm chế, y lập tức trốn không rõ tung tích!
Hề Hoài sau khi được cứu ra đột nhiên như phát điên, không ngừng tìm kiếm một người trong khắp tam giới.
Không biết tên, không biết ngoại hình, chỉ biết người nọ là nam đệ tử Hợp Hoan Tông.
Người ngoài nghĩ, lúc hắn bắt được cái tên dám dùng hắn tu luyện suốt ba năm nhất định sẽ một đao giết chết tươi!
1. Hai trường trung học tư thục sáp nhập, hai nam thần nhìn đối phương không vừa mắt, tranh đấu gay gắt không ngừng.
Tùy Hầu Ngọc nhìn đối phương, bĩu môi: Bộ dạng chẳng khác nào chó đội lốt người, sao lại không thích làm những chuyện mà con người thường làm vậy?
Hầu Mạch nhìn đối phương, cười lạnh: Bộ dạng hại nước hại dân, tính tình còn ghê gớm, làm giáo thảo cái rắm, lẽ ra cậu phải làm hoa khôi.
(giáo thảo: nam sinh đẹp trai nhất trường, hotboy trường; hoa khôi: nữ sinh xinh đẹp nhất trường)
2. Tùy Hầu Ngọc mắc chứng hưng cảm*, bị mất ngủ trầm trọng, đột nhiên phát hiện chỉ cần tới gần Hầu Mạch là có thể ngủ ngon.
Kể từ đó, trong ổ chăn của Hầu Mạch có thêm một con quái thú nhỏ hung dữ.
Ghét bỏ hắn nhưng mỗi ngày vẫn tới ngủ chung với hắn.
(*hưng cảm hay mania: là một chứng bệnh tâm lý, tinh thần lúc nào cũng ở trạng thái hứng khởi cao bất thường, dễ bị kích thích, dễ kích động, hay cáu kỉnh hoặc tràn đầy năng lựợng, có thể hiểu nó là trạng thái ngược lại với trầm cảm, các bạn search thêm thông tin trên google nhé)
3. Chiến thắng trong trận tennis đánh đôi, hai người là đồng đội nhưng vẫn có thể hẹn nhau lên sân thượng đánh nhau, phỏng chừng chỉ có mỗi Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch.
Sau khi các thành viên khác trong đội biết được, gấp gáp lo lắng muốn chết.
Qua một hồi lâu, Tùy Hầu Ngọc trở lại, cánh môi hơi sưng, khóe miệng có vết máu bầm, mọi người tức giận đến mức sôi nổi hò nhau đi tìm Hầu Mạch tính sổ.
Cho đến khi Hầu Mạch quay trở về lớp, hầu kết có dấu răng, áo sơ mi rớt mất hai cúc trên cùng, đuổi theo Tùy Hầu Ngọc, liên miệng giải thích: “Trong lúc chơi bóng tôi thực sự không hề cười với nữ sinh nào cả, mắt tôi trời sinh là mắt cười như vậy rồi.”
Thôi, giải tán đi…
4. Phóng viên: Mời dùng bốn chữ miêu tả những gì bạn nghĩ về đối phương.
Hầu Mạch: Yêu thích không buông.
Tùy Hầu Ngọc: Cút con mẹ đi.
Phóng viên: Bình thường có sở thích gì khác?
Hầu Mạch: Sờ cá.
Tùy Hầu Ngọc: Đánh khỉ.
(Cá và Ngọc đồng âm, đều là yu; khỉ và họ Hầu (tước Hầu) của công cũng đồng âm, đều là hou)
☆ Đôi lời của tác giả ☆
Lấy chồng theo chồng, gả Hầu theo Hầu. Câu chuyện tình yêu “ngủ không được” và “ngủ không dậy được”.
“Tôi thích học tập” cợt nhả công x “đa tài đa nghệ” tạc mao thụ
[Song nam thần, song học thần, học sinh thể dục] [Cộng sự đánh đôi tennis] [Trúc mã] [Ràng buộc lẫn nhau theo cách đặc biệt]
Văn yêu đương ngọt sủng hàng ngày.
Gỡ mìn: Thụ mắc chứng hưng cảm, dễ cháy dễ nổ. Công cợt nhả, vừa lẳng lơ vừa thiếu đòn. Tính cách mỗi người đều có khuyết điểm riêng, thỉnh thoảng cục súc chửi bậy, mong độc giả bao dung, nếu không chấp nhận được thì vui lòng tìm truyện khác đọc.
Từ khóa: Vai chính: Tùy Hầu Ngọc, Hầu Mạch | Vai phụ: Nhiễm Thuật, Tang Hiến, Tô An Di, Đặng Diệc Hành, Thẩm Quân Cảnh, Từ Dữu Nhất, Ngải Mộng Điềm | Cái khác: tennis đánh đôi, trúc mã.
Một câu tóm tắt: Công lưu manh nhất, thụ xinh đẹp nhất.
Dàn ý: Con đường vươn tới ước mơ của hai thiếu niên chơi quần vợt đôi.
Tùy Hầu Ngọc nhìn đối phương, bĩu môi: Bộ dạng chẳng khác nào chó đội lốt người, sao lại không thích làm những chuyện mà con người thường làm vậy?
Hầu Mạch nhìn đối phương, cười lạnh: Bộ dạng hại nước hại dân, tính tình còn ghê gớm, làm giáo thảo cái rắm, lẽ ra cậu phải làm hoa khôi.
(giáo thảo: nam sinh đẹp trai nhất trường, hotboy trường; hoa khôi: nữ sinh xinh đẹp nhất trường)
2. Tùy Hầu Ngọc mắc chứng hưng cảm*, bị mất ngủ trầm trọng, đột nhiên phát hiện chỉ cần tới gần Hầu Mạch là có thể ngủ ngon.
Kể từ đó, trong ổ chăn của Hầu Mạch có thêm một con quái thú nhỏ hung dữ.
Ghét bỏ hắn nhưng mỗi ngày vẫn tới ngủ chung với hắn.
(*hưng cảm hay mania: là một chứng bệnh tâm lý, tinh thần lúc nào cũng ở trạng thái hứng khởi cao bất thường, dễ bị kích thích, dễ kích động, hay cáu kỉnh hoặc tràn đầy năng lựợng, có thể hiểu nó là trạng thái ngược lại với trầm cảm, các bạn search thêm thông tin trên google nhé)
3. Chiến thắng trong trận tennis đánh đôi, hai người là đồng đội nhưng vẫn có thể hẹn nhau lên sân thượng đánh nhau, phỏng chừng chỉ có mỗi Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch.
Sau khi các thành viên khác trong đội biết được, gấp gáp lo lắng muốn chết.
Qua một hồi lâu, Tùy Hầu Ngọc trở lại, cánh môi hơi sưng, khóe miệng có vết máu bầm, mọi người tức giận đến mức sôi nổi hò nhau đi tìm Hầu Mạch tính sổ.
Cho đến khi Hầu Mạch quay trở về lớp, hầu kết có dấu răng, áo sơ mi rớt mất hai cúc trên cùng, đuổi theo Tùy Hầu Ngọc, liên miệng giải thích: “Trong lúc chơi bóng tôi thực sự không hề cười với nữ sinh nào cả, mắt tôi trời sinh là mắt cười như vậy rồi.”
Thôi, giải tán đi…
4. Phóng viên: Mời dùng bốn chữ miêu tả những gì bạn nghĩ về đối phương.
Hầu Mạch: Yêu thích không buông.
Tùy Hầu Ngọc: Cút con mẹ đi.
Phóng viên: Bình thường có sở thích gì khác?
Hầu Mạch: Sờ cá.
Tùy Hầu Ngọc: Đánh khỉ.
(Cá và Ngọc đồng âm, đều là yu; khỉ và họ Hầu (tước Hầu) của công cũng đồng âm, đều là hou)
☆ Đôi lời của tác giả ☆
Lấy chồng theo chồng, gả Hầu theo Hầu. Câu chuyện tình yêu “ngủ không được” và “ngủ không dậy được”.
“Tôi thích học tập” cợt nhả công x “đa tài đa nghệ” tạc mao thụ
[Song nam thần, song học thần, học sinh thể dục] [Cộng sự đánh đôi tennis] [Trúc mã] [Ràng buộc lẫn nhau theo cách đặc biệt]
Văn yêu đương ngọt sủng hàng ngày.
Gỡ mìn: Thụ mắc chứng hưng cảm, dễ cháy dễ nổ. Công cợt nhả, vừa lẳng lơ vừa thiếu đòn. Tính cách mỗi người đều có khuyết điểm riêng, thỉnh thoảng cục súc chửi bậy, mong độc giả bao dung, nếu không chấp nhận được thì vui lòng tìm truyện khác đọc.
Từ khóa: Vai chính: Tùy Hầu Ngọc, Hầu Mạch | Vai phụ: Nhiễm Thuật, Tang Hiến, Tô An Di, Đặng Diệc Hành, Thẩm Quân Cảnh, Từ Dữu Nhất, Ngải Mộng Điềm | Cái khác: tennis đánh đôi, trúc mã.
Một câu tóm tắt: Công lưu manh nhất, thụ xinh đẹp nhất.
Dàn ý: Con đường vươn tới ước mơ của hai thiếu niên chơi quần vợt đôi.
作茧: Dệt Kén.
Tác giả: Dư Trình
Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, đô thị
Tag: Ngược luyến, hơi ngọt, gương vỡ lại lành, HE, máu chó
Số chương: 64 chương + Ngoại truyện
Người dịch: Liang
***
Dệt kén - Mua dây buộc mình
Tai trái của Tưởng Lâu không nghe được, nguyên do là năm mười tuổi đánh nhau với ba thằng cấp hai.
Khi ấy hắn máu me đầy mặt được đưa vào bệnh viện, bác sĩ hỏi người giám hộ đâu, hắn nghĩ đến người phụ nữ đã sinh ra mình hiện đang tham dự lớp đàn piano với một đứa bé khác. Đứa bé ấy cũng gọi cô là "mẹ".
Tám năm sau, Tưởng Lâu học tại trường Trung học Tự Thành số 1, giành được học bổng, cột bố mẹ trên tờ thông tin học sinh bị gạch chéo.
Một ngày nọ tan học, hắn bắt gặp học sinh mới chuyển đến lớp mình bị mấy tên đầu gấu chặn bên vệ đường.
Học sinh chuyển trường sợ tái mặt, rụt vai nép sát bức tường, vừa buồn cười vừa đáng thương.
Tưởng Lâu nhìn từ xa mà lòng chẳng gợn sóng, không có bất cứ niềm vui sướng trả thù nào.
Tưởng Lâu đứng ra cứu học sinh chuyển trường.
Hai ngày sau, Lê Đường chắn lối hắn giữa cầu thang, giờ ra chơi ồn ào, Tưởng Lâu không thể không nghiêng mặt để nghe cậu cảm ơn bằng tai phải.
Điều ấy dễ dàng khiến Lê Đường nhận ra góc nghiêng của anh bạn này còn đẹp hơn góc chính diện, dựa gần trông như đang đòi hôn.
Về sau trong một trại đông, Lê Đường mò vào phòng Tưởng Lâu, ôm hắn từ phía sau, đỏ hoe mắt hỏi: "Vì sao khi ấy cậu cứu tôi?".
Tưởng Lâu quay lưng về phía Lê Đường, đáy mắt phản chiếu màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, cất giọng lạnh nhạt: "Không muốn thấy cậu bị người khác bắt nạt."
"... Người khác?".
"Ừ."
Tôi muốn mọi đau khổ của cậu đều bắt nguồn từ tôi.
*
Công "chẳng nói thật lòng với ai" x Thụ "chỉ nói thật lòng với công", không có quan hệ huyết thống, máu chó
Tác giả: Dư Trình
Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, đô thị
Tag: Ngược luyến, hơi ngọt, gương vỡ lại lành, HE, máu chó
Số chương: 64 chương + Ngoại truyện
Người dịch: Liang
***
Dệt kén - Mua dây buộc mình
Tai trái của Tưởng Lâu không nghe được, nguyên do là năm mười tuổi đánh nhau với ba thằng cấp hai.
Khi ấy hắn máu me đầy mặt được đưa vào bệnh viện, bác sĩ hỏi người giám hộ đâu, hắn nghĩ đến người phụ nữ đã sinh ra mình hiện đang tham dự lớp đàn piano với một đứa bé khác. Đứa bé ấy cũng gọi cô là "mẹ".
Tám năm sau, Tưởng Lâu học tại trường Trung học Tự Thành số 1, giành được học bổng, cột bố mẹ trên tờ thông tin học sinh bị gạch chéo.
Một ngày nọ tan học, hắn bắt gặp học sinh mới chuyển đến lớp mình bị mấy tên đầu gấu chặn bên vệ đường.
Học sinh chuyển trường sợ tái mặt, rụt vai nép sát bức tường, vừa buồn cười vừa đáng thương.
Tưởng Lâu nhìn từ xa mà lòng chẳng gợn sóng, không có bất cứ niềm vui sướng trả thù nào.
Tưởng Lâu đứng ra cứu học sinh chuyển trường.
Hai ngày sau, Lê Đường chắn lối hắn giữa cầu thang, giờ ra chơi ồn ào, Tưởng Lâu không thể không nghiêng mặt để nghe cậu cảm ơn bằng tai phải.
Điều ấy dễ dàng khiến Lê Đường nhận ra góc nghiêng của anh bạn này còn đẹp hơn góc chính diện, dựa gần trông như đang đòi hôn.
Về sau trong một trại đông, Lê Đường mò vào phòng Tưởng Lâu, ôm hắn từ phía sau, đỏ hoe mắt hỏi: "Vì sao khi ấy cậu cứu tôi?".
Tưởng Lâu quay lưng về phía Lê Đường, đáy mắt phản chiếu màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, cất giọng lạnh nhạt: "Không muốn thấy cậu bị người khác bắt nạt."
"... Người khác?".
"Ừ."
Tôi muốn mọi đau khổ của cậu đều bắt nguồn từ tôi.
*
Công "chẳng nói thật lòng với ai" x Thụ "chỉ nói thật lòng với công", không có quan hệ huyết thống, máu chó
Edit: Zinnia
Và rồi từ đó lại hay có thói quen gọi tên cậu những khi lang thang hay lúc ở một mình.
Biết đâu có một ngày không xa, ở góc nhỏ nào đó trên địa cầu này, sẽ có người đáp lại lời tôi.
Yêu dấu?
Yếu dấu!
Yêu dấu…
Giống như đứa trẻ mê say với que kem, vĩnh viễn cho rằng mùa hè còn mãi đó và mùa đông là một khái niệm xa xôi lắm.
Vì cậu, tôi sẽ ở lại trong mùa đông ấy.
Mùa hè năm đó, ai là kẻ nói dối? Ai đã vì ai chọn cách ở lại mãi mãi trong mùa đông?
Lẽ nào không biết rằng, ước hẹn mùa hè rồi sẽ chết trong mùa đông.
Và rồi từ đó lại hay có thói quen gọi tên cậu những khi lang thang hay lúc ở một mình.
Biết đâu có một ngày không xa, ở góc nhỏ nào đó trên địa cầu này, sẽ có người đáp lại lời tôi.
Yêu dấu?
Yếu dấu!
Yêu dấu…
Giống như đứa trẻ mê say với que kem, vĩnh viễn cho rằng mùa hè còn mãi đó và mùa đông là một khái niệm xa xôi lắm.
Vì cậu, tôi sẽ ở lại trong mùa đông ấy.
Mùa hè năm đó, ai là kẻ nói dối? Ai đã vì ai chọn cách ở lại mãi mãi trong mùa đông?
Lẽ nào không biết rằng, ước hẹn mùa hè rồi sẽ chết trong mùa đông.
Thể loại: Giang hồ, NP (1bé và … 4 thằng công = =|||), khả ái thụ + tứ suất công.
Nguồn: VNSharing <thank Yên Hà +Jo0ngjae +tina1712 đã share>
Edit: [Su]
Nhi tử của Võ Lâm tôn giả sao có thể là phế vật?
Thế nhưng cố tình lại là vậy.
Thê tử của Võ Lâm tôn giả sao có thể cùng người bỏ trốn?
Thế nhưng nàng lại cố tình bỏ trốn.
Nếu sinh ra tàn tật mang đến lạnh lùng từ phụ thân cùng nước mắt của mẫu thân;
Vậy việc mẫu thân bỏ trốn lại đổi lấy tình cảnh càng thêm không chịu nổi .
Không thể bộc lộ ra nụ cười đối với phụ thân cùng các huynh đệ mà bản thân tối khát vọng,
Chẳng sợ có thể được tới ánh mắt yêu mến của một người đều có thể xem như trân bảo tiến vào nơi sâu kín,
Thế nhưng, tất cả mọi người chán ghét tiểu Bảo a.
Tại sao tiểu Bảo sẽ không nói? Tại sao tiểu Bảo từ nhỏ đã bị hủy một chân? Tại sao tiểu Bảo luôn sẽ đau a?
Cái này tiểu Bảo cũng không biết.
Tiểu Bảo muốn đi tìm mụ mụ, hỏi mụ mụ tại sao bỏ lại tiểu Bảo cùng người khác “Bỏ trốn” ?
Còn có còn có, “Bỏ trốn” đến tột cùng cái gì a? Tại sao phụ thân sẽ bởi vì vậy mà đem cậu để tại nơi không có bóng người?
Nơi này thật đáng sợ a, thường thường sẽ có “Quỷ” kêu, kêu đến không dám ngủ.
Sợ a sợ a, hù dọa hư tiểu Bảo không thể nhịn được nữa mà đi tìm “Quỷ” lý luận, không cần kêu.
Tìm được “Quỷ” rồi, cũng nhìn thấy “Quỷ” .
A! !
Dã hỏa thiêu bất tẫn, xuân phong xuy hựu sinh;
Khoảnh khắc đạo cửa ngầm kia bị mở ra,
Sự yên lặng vùi lấp suốt bảy năm bị đánh phá.
Tinh phong huyết vũ, nhất tiếu mẫn ân cừu, ai cũng không làm chủ được, ai cũng không làm chủ được.
~*~
NP xuất hiện trong những tác phẩm của Ni tỉ luôn có lí do, mà trong Dụ Đồng và Bảo Bối đều là cùng 1 nguyên nhân: Thụ chịu quá nhiều thống khổ, và em luôn cần tình yêu che chở của nhiều người, ta không biết ai ghét NP hay thất vọng sao thì tùy, nhưng NP của Ni tỉ không bao giờ là hời hợt. Và cũng vì tin tưởng yêu mến tỉ nên ta mới làm bộ này mặc dù nó Ongoing, và ta biết Ni tỉ sẽ là 1 tác giả trách nhiệm, tích cực để khiến bộ này đi trọn vẹn con đường. Yêu tỉ ♥!
Nguồn: VNSharing <thank Yên Hà +Jo0ngjae +tina1712 đã share>
Edit: [Su]
Nhi tử của Võ Lâm tôn giả sao có thể là phế vật?
Thế nhưng cố tình lại là vậy.
Thê tử của Võ Lâm tôn giả sao có thể cùng người bỏ trốn?
Thế nhưng nàng lại cố tình bỏ trốn.
Nếu sinh ra tàn tật mang đến lạnh lùng từ phụ thân cùng nước mắt của mẫu thân;
Vậy việc mẫu thân bỏ trốn lại đổi lấy tình cảnh càng thêm không chịu nổi .
Không thể bộc lộ ra nụ cười đối với phụ thân cùng các huynh đệ mà bản thân tối khát vọng,
Chẳng sợ có thể được tới ánh mắt yêu mến của một người đều có thể xem như trân bảo tiến vào nơi sâu kín,
Thế nhưng, tất cả mọi người chán ghét tiểu Bảo a.
Tại sao tiểu Bảo sẽ không nói? Tại sao tiểu Bảo từ nhỏ đã bị hủy một chân? Tại sao tiểu Bảo luôn sẽ đau a?
Cái này tiểu Bảo cũng không biết.
Tiểu Bảo muốn đi tìm mụ mụ, hỏi mụ mụ tại sao bỏ lại tiểu Bảo cùng người khác “Bỏ trốn” ?
Còn có còn có, “Bỏ trốn” đến tột cùng cái gì a? Tại sao phụ thân sẽ bởi vì vậy mà đem cậu để tại nơi không có bóng người?
Nơi này thật đáng sợ a, thường thường sẽ có “Quỷ” kêu, kêu đến không dám ngủ.
Sợ a sợ a, hù dọa hư tiểu Bảo không thể nhịn được nữa mà đi tìm “Quỷ” lý luận, không cần kêu.
Tìm được “Quỷ” rồi, cũng nhìn thấy “Quỷ” .
A! !
Dã hỏa thiêu bất tẫn, xuân phong xuy hựu sinh;
Khoảnh khắc đạo cửa ngầm kia bị mở ra,
Sự yên lặng vùi lấp suốt bảy năm bị đánh phá.
Tinh phong huyết vũ, nhất tiếu mẫn ân cừu, ai cũng không làm chủ được, ai cũng không làm chủ được.
~*~
NP xuất hiện trong những tác phẩm của Ni tỉ luôn có lí do, mà trong Dụ Đồng và Bảo Bối đều là cùng 1 nguyên nhân: Thụ chịu quá nhiều thống khổ, và em luôn cần tình yêu che chở của nhiều người, ta không biết ai ghét NP hay thất vọng sao thì tùy, nhưng NP của Ni tỉ không bao giờ là hời hợt. Và cũng vì tin tưởng yêu mến tỉ nên ta mới làm bộ này mặc dù nó Ongoing, và ta biết Ni tỉ sẽ là 1 tác giả trách nhiệm, tích cực để khiến bộ này đi trọn vẹn con đường. Yêu tỉ ♥!